Tổng Hợp Một Số Đoản Văn
Phan_9
“Buông cô ấy ra !” Tôi nghe thấy bé heo tức giận tiếng kêu , mạnh mẽ hoảng hồn ! Không thể ! Không thể ! Mạc Thành nằm ở bên cạnh ! Không thể cho anh ấy biết . . . Tôi lực lớn cắn về phía tay Hứa Trường Chí, hắn bị đau , lại như cũ không buông tôi ra , đem tôi ôm vào trong ngực , liền muốn hướng trong góc đi đến !
“Đáng chết ! Trường Chí ! Buông tay !” Cha mẹ của hắn kinh hoảng nhìn chúng tôi, đi lên đại lực lôi kéo tay Hứa Trường Chí, lại làm gì được hắn . Bé heo cũng nổi lên , lung tung đập vào hắn , cắn hắn , hắn lại bất vi sở động ! Trong hành lang đã tụ tập không ít người , tiếng kinh hô liên tiếp , mấy người đàn ông thấy thế cũng xông tới , ngăn cản hắn .
“Bảo bối ! Bảo bối !” Hắn giật mình không nghe thấy nhìn lấy tôi , trong mắt y nguyên đốt lửa .
“Anh thả tôi ra ! Cái tên điên này !” Tôi đau khóc thành tiếng , “Anh hại tôi còn chưa đủ sao? Tôi đã bị anh hủy qua một lần rồi, anh còn phải lại hủy tôi lần nữa sao?”
Từng đã là , hạnh phúc của tôi , dễ như trở bàn tay, hạnh phúc , cứ như vậy theo đầu ngón tay lướt qua , biến thành cả ngày lẫn đêm dày vò !
“Đại ca ! Đang làm gì đó !” Một tiếng bạo rống , chấn động hết thảy mọi người, ngay sau đó , là một hồi dồn dập tiếng ho khan .
“Mạc Thành ! Anh không thể nhổ truyền dịch ! Anh không thể xuống giường ah !” Triệu Tịnh Tịnh thanh âm nghe bất đắc dĩ , mang theo tiếng khóc .
Tôi bỗng nhiên muốn cười , Hứa Mạc Thành anh , vẫn cố chấp như vậy . Không hiểu được thương tiếc người khác ! Tôi đi cùng với anh không có chú ý , anh cũng thế, chơi bóng rổ cũng không biết nhường cho tôi .
Ôm người của tôi , dừng bước , mấy người đàn ông cao lớn đã đem tôi theo trên tay hắn đoạt mất , bảo hộ ở sau lưng . Bé heo đã bấm 110: “Này ! Nơi này có người trước mặt mọi người tính quấy rầy . . .”
“Đừng!” Cha mẹ của hắn lộ ra tuyệt vọng biểu lộ , khiếp khiếp nhìn nổi giận đùng đùng bé heo .
“Bé heo . . .” Tôi nhẹ giọng nói: ” Không cho phép gọi .”
“Thế nhưng mà Ảnh Ảnh, người đàn ông này . . .”
Bé heo thanh âm “két” một tiếng dừng lại , bởi vì hết thảy mọi người, đều bị một tựa ở bên tường hấp dẫn tới .
Hứa Mạc Thành , hư nhược dựa vào ở trên vách tường , ngực băng gạc đã bị văng tung tóe, miệng vết thương chảy ra máu sau đó , phảng phất một đóa tươi đẹp hoa , khai mở tại trên thân thể gầy của anh.
“Mạc Thành , anh mau trở về nằm ah !” Bên cạnh anh Triệu Tịnh Tịnh khóc xin anh .
“Anh . . .anh đang làm cái gì . . .” Hứa Mạc Thành thẳng tắp theo dõi anh trai đau lòng nhất.
Thế nhưng mà anh trai của anh , không nghe thấy anh mà nói , Hứa Trường Chí chỉ nhìn tôi , lẩm bẩm nói: “Bảo bối , chúng ta một lần nữa được không? Anh rất thích cơ thể em. . . anh nhớ em năm năm rồi. . . Anh mỗi ngày ở cửa nhà chờ em . . .” (đến đoạn này thấy ghê ghê, nhớ tới , mấy tên tội phạm biến thái của má Mặc)
“Im ngay !” Tôi tuyệt vọng nhìn về phía Hứa Mạc Thành , quả thấy anh trên mặt tái nhợt thoáng hiện nghi hoặc , sau đó là khó tin , sau đó là phẫn nộ , sau đó là . . . hối hận . . .
“Là hắn sao?” Hứa Mạc Thành chỉ nhìn tôi , thanh âm bình tĩnh nghe vào tai tôi lại sự cuồng loạn .
Hết thảy mọi người , bé heo , Triệu Tịnh Tịnh , cha mẹ của hắn , vây xem người bệnh , bác sĩ , tất cả đều nhìn một màn quỷ dị này .
Tôi ảm đạm cười cười: “Đã không còn quan trọng . . .”
“Không !” Hứa Mạc Thành hai mắt rốt cục nổi lên lệ quang , trên mặt anh tuấn , là sâu đậm tuyệt vọng .
Tôi hung ác quyết tâm , quay đầu muốn rời đi.
“Đừng đi !” Hứa Mạc Thành quát lớn , ngay sau đó , truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất , tôi ngạc nhiên quay đầu lại — anh hung hăng té lăn trên đất .
Chín
Đã bao lâu , không nhìn anh gần như vậy, chỉ có hai người chúng ta?
Nhìn mình bị anh nắm chặt ở trong tay hai tay , anh cố chấp như vậy, không để ý Triệu Tịnh Tịnh tức giận, không để ý tôi đã đính hôn , cứ như vậy tại đã hôn mê trước khi , bắt được tôi , liền không buông ra .
Ngắm thật kỹ anh một chút đi, có lẽ là một lần cuối cùng . Lập tức . . .phải kết hôn .
“Đã ba năm . . . Không có ngắm em thật kỹ rồi.” Thanh âm của anh khàn khàn lại mang theo một tia ôn nhu .
Anh tỉnh ! Tôi ngẩng đầu , chống lại cặp mắt của anh — nước mắt tràn đầy mắt .
“Tiểu Ảnh, thực xin lỗi , thực xin lỗi !” Mắt của anh sớm đã thủy quang mê ly , “Anh đáng chết ! Đáng chết !Em một mình xóa sạch đứa nhỏ, anh không ở bên cạnh em chăm sóc; một mình em khổ sở , anh lại cùng người con gái khác một chỗ . . .”
“Mạc Thành . . .” Tôi nước mắt tràn đầy, “Đã qua . . .”
“Vì sao không nói cho anh?” Anh hối hận không thôi , “Em nói cho anh…anh làm sao sẽ để em rời anh đi? Làm sao sẽ nghĩ đến để em yêu người khác?”
“Nói cho anh biết? Để anh đem anh trai vào ngục giam sao? Nếu như cha mẹ em biết , sẽ không bỏ qua cho nhà anh đâu.” Cha mẹ của tôi , Phó thị trưởng cục dân chính, sẽ không bỏ qua bọn họ.
“Tiểu Anh!” Anh ôm cổ tôi , như muốn đem tôi khảm vào thân thể , “Anh chỉ yêu em! Chỉ yêu mình em thôi!”
“Mạc Thành . . .”
Cho tới bây giờ không nghĩ tới , còn có cơ hội như vậy , anh gần tôi như vậy , còn cơ hội , lại trở lại trong lồng ngực của anh .
Một nghìn ngày đêm , kim khoan tâm xương cốt đau đớn không cách nào tiêu tan bi thương , đều tại thời khắc này , bộc phát .
“Em cũng yêu anh! Mạc Thành ! EM cũng vậy, quên không được anh! Quên gì, cũng không quên được anh!”
Hô hấp , dần dần bình tĩnh trở lại .
Toi nhẹ nhàng từ trong lồng ngực của anh ngẩng đầu , hóa ra anh , mê man , khóe mắt còn treo nước mắt , khóe miệng lại treo cười .
Trong lúc nhất thời , ngây dại . Ngơ ngác nhìn chăm chú lên khuôn mặt anh ngủ cả buổi , không biết bao lâu trôi qua , đứng dậy , quay người .
Cửa ra vào , Cảnh Dương thẳng tắp đứng ở nơi đó , vô thanh vô tức . Trên mặt , là biểu lộ vẻ sầu thảm như băng tuyết đông lại.
“Ảnh Ảnh . . .” Thanh âm của anh ấy có chút nghẹn ngào , “Cùng anh trở về , được không?”
Tôi đây mới nhớ tới vừa rồi gọi cho anh, anh tìm tôi sắp nổi điên .
“Em . . .”
“Đừng đi .” Tay của tôi , bị người trên giường nắm chặt , Mạc Thành tỉnh , giọng điệu là khẩn cầu cùng kinh hoàng , “Đừng đi . . .”
“Mày cái thằng này ! Nếu như không phải nhìn mày nằm ở trên giường , tao nhất định đánh chết mày” Gần đây Cảnh Dương tao nhã hữu lễ vậy mà đổi sắc mặt , xanh mặt đi tới kéo tôi .
“Tiểu Ảnh!” Mạc Thành chỉ nhìn tôi , trong mắt của anh chỉ có tôi , “Chúng ta nhất định là phải ở cùng nhau !”
Tôi cười khổ , đúng vậy . Có người , nhất định không thể yêu mến người khác. Anh là mệnh ma chú trong tôi, mà tôi, cũng như vậy đối với anh.
Đem Cảnh Dương kéo đến ngoài cửa , hít sâu một hơi , nói: “Em không làm được . Cảnh Dương .”
“Đã từng vượt qua biển cả, không sợ gì sông nước , Cảnh Dương , em cố gắng trôi qua . Thực xin lỗi , thực xin lỗi .”
“Em điên rồi !” Cảnh Dương một mực đem tôi ôm vào trong ngực , “Anh cũng điên rồi ! Ảnh Ảnh, ba năm trước đây đêm mưa đem em nhặt về nhà, anh liền bắt đầu điên rồi .”
Mười
Thuỵ Điển bầu trời bao la , lạnh như băng mà xanh thẳm .
Tôi ngồi xổm rực rỡ dưới ánh mặt trời , vuốt ve sân đá cẩm thạch điêu khắc trắng rộng lạnh như băng.
Thị trấn nhỏ Bắc Âu, là điềm tĩnh mà an tường như thế.
Một đôi cánh tay kiên cố lặng lẽ từ phía sau quàng lấy tôi, ấm áp phả tại hõm vai tôi: “Em rốt cục ở bên cạnh anh !”
Ngạo mạn chậm quay đầu lại , nhìn xem ra trong mộng tưởng niệm qua trăm ngàn lần “Mạc Thành , chúng ta không phải quá ích kỷ?”
Cảnh Dương , Triệu Tịnh Tịnh , còn có bé heo , cha mẹ hai bên. . . Ích kỷ tới ở đây , chỉ có hai chúng ta.
Thế nhưng mà trên cái thế giới này , thật sự có một người như vậy , Hứa Mạc Thành , làm cho tôi không thể nào quên . Nếu như không phải anh trai anh đột nhiên xuất hiện , có lẽ cả đời này , chỉ là dùng để hoài niệm anh mà thôi .
“Tiểu Ảnh.” Mạc Thành nhìn chăm chú lên tôi , trong giọng nói là trầm trầm đau nhức , “Nếu như không có em, anh cũng sẽ không bên Triệu Tịnh Tịnh cùng một chỗ . Một năm trước gặp mặt đêm hôm đó , anh cùng với cô ấy chia tay . Là cô ấy muốn ngốc ở bên cạnh anh .”
“Thế nhưng mà Cảnh Dương anh ấy . . .” Trong lòng tôi đau xót , ở chung ba năm , nói không tâm động là giả , nhất là gặp phải Cảnh Dương buổi tối đầu tiên , tôi say rượu bị anh ấy mang về nhà , nhưng chỉ hảo tâm chiếu cố tôi . . . người đàn ông tốt như vậy.
“Không cho phép nhớ anh ta !” Mạc Thành có chút tức giận nâng…lên mặt của tôi , “Em vẫn chưa rõ sao? Cảnh Dương vì sao nguyện ý để em rời đi? Người nào không biết? Hai người chúng ta căn bản không có bỏ được đối phương? Cho dù ích kỷ một chút thì thế nào , so với sống không bằng chết , hàng đêm lo lắng mà sống , anh tình nguyện có lỗi với người khác , cũng không bỏ em!”
Sống không bằng chết , hàng đêm lo lắng . . .
Trong ba năm kia, cuộc sống khác nhau, lại thống khổ như nhau.
Tôi khóc , ngồi xổm trên mặt đất thị trấn nhỏ Bắc Âu, trong ngực người tôi yêu nhất.
Cả đời này , lại không rời được, lại không muốn quên , cho đến chết đi , thẳng đến luân hồi tái sinh .
Hết.
……………………………………
p/s:
Viên Tử :”Cảnh Dương ca, đến đây nhặt em đi, em sẽ không để anh đợi em ba năm đâu.” (✧∀✧)/
11. “Nhất Diện” – Đại sói xám mọc cánh
《一面》- 长着翅膀的大灰狼著
Người dịch: Heidi
“我怎么可能将别人当做你呢?
谁见过了你张璞言,还会将别人当做你?”
Tôi làm sao có thể coi người khác là em?
Ai đã từng gặp qua em - Trương Phác Ngôn, còn có thể coi người khác là em sao?"
Chương 1
Người Trương Phác Ngôn chán ghét nhất là Trương Phác Ngọc.
Đó là con bé từ sáng đến tối không ngừng gây ra những chuyện rắc rối linh tinh, nhưng lại là bảo bối được cưng chìu nhất của đại gia tộc lớn nhất tại thành C, cũng chính con bé em gái cùng cha cùng mẹ của Trương Phác Ngôn cô đây.
Mực độ Trương Phác Ngôn chán ghét cô em gái này, nghiêm trọng đến nỗi ghét lây hết tất cả những người yêu thương nó, thí dụ như người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang cùng Phác Ngọc khiêu vũ tại đây.
Hắn gọi là Lý Ý, xuất thân từ gia tộc đủ để được xứng danh là bốn đại gia tộc cách mạng đối đầu với nhà họ Trương cô, bản nhân hắn là tinh anh trẻ tuổi nhất trên chính đàn của thành phố C, vừa qua lứa tuổi dựng nghiệp đã ngồi vững vị trí, đúng là quyền thế rất mạnh.
Trong lòng như vậy như kia so đo chán ghét thế, trên mặt Trương Phác Ngôn lại vẫn tỉnh bơ không biến sắc, cô ngồi ngay ngắn ở một vị trí bắt mắt, dần dần người đến mời khiêu vũ càng ngày càng nhiều, Phác Ngôn không muốn chịu phiền phức, trên hội trường Phác Ngọc lúng ta lúng túng gây ra màn biểu diễn khôi hài cũng coi đủ rồi, vì thế cô lặng lẽ đứng dậy trời khỏi bữa tiệc.
Lúc từ chỗ tiểu hoa sảnh ( phòng trang bày hoa nhỏ ) bước ngang qua, đôi nhảy trong sàn nhảy kia vừa vặn cũng chuyển qua chỗ đó, được ngăn cách bởi tấm vách ngăn cách mang phong cách hoa văn điêu khắc thời cổ, Trương Phác Ngôn nghe được thanh âm trầm thấp mà ôn nhuận của Lý Ý đang hỏi: "Em tên gì?"
Tiểu Phác Ngọc một con búp bê lật đật —— trên ống quần của hắn đều chồng chất dấu chân do cô dẫm, cô nào dám nói thật? Nhất thời giọng nói trong trẻo véo von không chút do dự thốt ra: "Em là Trương Phác Ngôn —— từ Ngôn trong nói cười ríu rít!"
Lý Ý nhẹ nhàng"Uhm" một tiếng, mang theo ý cười.
Từ nhỏ đến lớn, Phác Ngọc sau khi gây rắc rối xong liền nói dối tên tuổi đã không phải là lần đầu tiên, Trương Phác Ngôn đã sớm lười so đo đối chất với con bé đó, nhưng lúc này đây, một tiếng nhẹ nhàng "Uhm" của người này, cô nghe xong, không biết tại sao, tức thời cực muốn lao ra đối chất một phen.
Không nhìn được liền dừng bước.
Trương Phác Ngôn từ trong khe hở của cánh hoa tinh xảo được khắc trên loại gỗ tử đàn nhìn xuyên qua, ngọn đèn sàn nhảy phát ra ánh sáng mềm mại, người đàn ông kia ôn nhu như ngọc, nụ cười so làn gió xuân ban đếm càng làm cho người ta đắm đuối.
Ngày hôm sau, nhà họ Lý lập tức nhờ một vị tướng quân có cùng có giao tình tốt với hai người, trịnh trọng đến cửa làm mối.
Lão tướng quân là bạn chiến hữu của Trương Tổng tư lệnh, quyền cao chức trọng, trước nay làm người ngay thẳng chính trực nghiêm túc, nhưng lúc này nói đến Lý Ý, lại khó dứt được sự tán thưởng không thôi, cuối cùng ông bình luận ra tám chữ: tuổi trẻ hứa hẹn, tiền đồ thênh thang.
Lão tướng quân cười mỉm chi nhìn Trương Phác Ngôn, nói: "Phác Ngôn, ngươi từ nhỏ đến lớn, bác nhìn hết những đám choai choai cùng lứa tuổi với cháu, thì chỉ nhìn thấy mỗi tiểu tử nhà Lý gia kia là xứng với cháu."
Mọi người nghe vậy đều cười, Trương Phác Ngôn cũng tự nhiên khẽ mỉm cười.
Kế tiếp người lớn bàn bạc một số chuyện cô không tiện có mặt ở đây, cô thông minh đứng dậy rời đi. Khi lên lầu, làn váy dài tao nhã được xách ở trong tay, xinh đẹp như cánh bướm tung tăng.
Chỉ là loại vải dệt yếu ớt như cánh bướm ấy, bị ngón tay thon dài tinh tế kia gắt gao nắm chặt, lặng yên bị thay đổi hình dạng.
Lão tướng quân vừa ra về, bà Trương vội vàng lên lầu. Lúc bà đẩy cửa tiến vào, Phác Ngôn đang ngồi ở trước gương trang điểm, đang vân vê chiếc lược bằng ngọc thạch, nhẹ nhàng chải lên mái tóc dài mềm mại.
Bà Trương ngồi xuống ở bên giường, cười cực kỳ là cao hứng: "Phác Ngôn, con đã gặp qua Lý Ýchưa?"
Trương Phác Ngôn hơi gật đầu, chỉ "uhm" một tiếng.
"Như vậy, con cảm thấy cậu ta con người đó. . . . . . Như thế nào?" Bà Trương từ trong gương quan sát thấy vẻ mặt của cô con gái yêu, dè dặt cẩn trọng hỏi.
Cái lược trong tay Phác Ngôn dựng đột ngột ở nơi đó.
Em gái Phác Ngọc mặc dù tuổi còn nhỏ, cũng đã có ước hôn với gia đình khác rồi, con rể tương lai Tần Uẩn là nhân vật nổi bật có một không hai của giới thương mại mậu dịch ở thành phố C, đối với Phác Ngọc là yêu từ cái nhìn đầu tiên, tình cảm thắm thiết.
Nhà họ Tần bởi vì Tần Uẩn là con trưởng, suốt một năm nay luôn đến thúc giục mau chóng tiến hành hôn sự, nhà họTrương thì bởi vì phía trên Phác Ngọc còn có cô chị là Phác Ngôn chưa bàn luận đến chuyện cưới gả, luôn dời lại.
Tâm tư của mẹ, Trương Phác Ngôn hiểu rõ trong lòng.
Đồng thời nhớ tới em rể tương lai Tần Uẩn, cơ hồ là lập tức, trước mắt cô lại lóe lên nụ cười như gió xuân kia của buổi tối hôm qua.
Trái tim nhất thời như đóng kết một tầng băng, tầng băng mỏng manh kia đang áp chế cơn sóng to gió lớn dưới đáy lòng hồ.
Bên mép tầng băng mỏng kia, sắc bén như đao, cắt lên trên ngực cô, vừa lạnh lẽo vừa đau đớn.
"Rất tốt a, " ngón tay cô vừa động, lại tiếp tục chậm rãi chải tiếp mái tóc dài đen mượt, "Con gả."
Lý Ý không hổ là thiên tài hiếm thấy trên vũ đài chính trị, cảm xúc khống chế có thể nói không chê vào đâu được.
Lúc được thông báo cho biết ngay tại chỗ người trước mặt này mới là Trương Phác Ngôn của Trương gia, Trương Phác Ngôn hết sức chăm chú, mắt không chớp theo dõi biểu cảm của anh ta, lại chỉ thấy sắc mặt của anh ta không biến hóa dù là một tí ti, ngược lại đáy mắt kia ý cười càng sâu thêm chút.
Trong lòng Phác Ngôn lúc này đang lạnh lùng cười.
Đâm lao phải theo lao thật sao?
Hay là. . . . . . méo mó có hơn không?
"Phác Ngôn?" Lý Ý phát hiện vị hôn thê của hắn luôn ở lúc tâm tình hắn tốt mà mỉm cười thất thần, "Đang nghĩ cái gì?"
Thành phố C bước vào tháng hai ý xuân tràn trề, nhưng gió thổi vẫn hơi lạnh, hắn đem áo khoác cởi ra choàng trên vai cô, thuận thế tự nhiên mà cứ như vậy ôm cô ở trong ngực.
Chiếc cằm với đường nét duyên dáng của hắn kề trên trán cô, Trương Phác Ngôn không tiện ngẩng đầu, nghiêng mặt"Uhm" một tiếng, "Anh nói gì?"
Lý Ý ngừng lại, "Tôi vừa rồi hỏi em: hôn lễ của chúng ta định vào tháng sau, có thể chứ?"
Cô yên lặng, thật lâu sau mới cười, "Anh cảm thấy sao?"
Hắn nâng tay sửa sang lại cổ áo cô, "Tôi đương nhiên là. . . . . . Càng nhanh càng tốt."
Bốn chữ cuối cùng kia hắn nói ra rất nhẹ, mang theo cảm xúc mầu nhiệm nào đó, phức tạp đến nỗi cô không phân biệt nổi.
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, hắn đã có chút mất tự nhiên tránh ra.
Trong lòng Trương Phác Ngôn nhất thời nói không nên lời sự cô đơn mất mát.
Đến ngay ngọn gió xuân này cũng tăng thêm sự tê cóng, nắm thật chặt áo khoác trên người, cô im lặng không tiếng động ôm vai một mình độc bước về phía trước. Nghe tiếng bước chân hắn theo đi lên, cô dừng lại.
"Anh nghiêm túc chứ —— anh càng hiểu rõ hơn tôi, gia đình của chúng ta nhất định đã định trước hôn nhân của chúng ta so với nam nữ khác đều dễ dàng hơn, đồng thời cũng càng gian nan. Lý Ý, anh hãy suy nghĩ cho kĩ, tôi không phải là người dễ sống."
Lời của cô, tựa hồ đã ủ men rất lâu, lại tựa hồ như nhất thời cảm xúc, thốt ra. Theo thời gian tích góp Lý Ý có thể qua lại tự nhiên trù tính dưới đủ loại tâm tư khác nhau, lúc này tìm mọi cách lại không lí giải được ý tứ trong lời nói của cô.
"Tôi đương nhiên là nghiêm túc." Giây phút hắn trả lời cô, ôn nhu mà kiên định, "Rất nghiêm túc."
Trương Phác Ngôn dưới cái rét của sắc xuân lặng lẽ nhìn hắn, sau một lúc lâu trời cũng dần buông xuống, trong ánh sáng tranh tối tranh sáng, cô bất chợt dời đi ánh mắt, nở nụ cười cực đẹp mà ý vị hàm xúc khó hiểu.
"Nghiêm túc là tốt rồi —— nghe theo anh, vậy tháng sau đi."
Kết hôn ngày ấy, hắn uống say mèm.
Mọi người đỡ hắn tiến vào phòng cưới, tiếp theo dưới nụ cười mỉm lạnh lùng và khéo léo của Trương Phác Ngôn, toàn thể chạy trối chết, đừng nói đến náo động phòng, ngay cả tiết mục qua cửa cũng không dám làm.
Chú rể nửa thân mình ngã nhào dưới giường, trong cơn say, từ từ nhắm hai mắt lại nhẹ giọng gọi : "Phác Ngôn, Phác Ngôn."
Trương Phác Ngôn thương xót nhìn hắn, trong lòng biết hắn gọi "Phác Ngôn" kia, chẳng phải là chính mình người đang mặc hỉ phục đây.
"Phác Ngôn. . . . . ." Hắn nhất quyết không buông tha.
Trương Phác Ngôn đi đến trước mặt hắn, cúi đầu tinh tế đánh giá, muốn trên người say rượu nhìn thấy nửa điểm chân tình. Nhưng trên sắc mặt của hắn một chút sơ hở cũng không có, ngược lại ôn nhu đến cực điểm.
Cô vươn tay nâng khuôn mặt hắn quay lại.
"Một lần mà thôi, mà khó quên vậy sao?" Trương Phác Ngôn thì thào cực nhỏ hỏi.
Lời của người dịch: “Nhất Diện” đầu tiên ta cũng không hiểu tên truyện có ý nghĩa gì, những dịch đến đoạn này bỗng ngộ ra “ 见过一面”( gặp qua một lần), cái tội không bao giờ đọc hết truyện nắm cốt truyện rồi mới dịch...^^. Nhờ có Quick Translator nên càng bớt phải type chữ nên bệnh lười của ta càng trầm trọng. Bà kon ghé wa đọc chỉ coi như đây là bản dịch thô thui nghe ^^. Have fun!
Sau một lúc lâu không tiếng động, tâm cô lạnh dần, cũng không phòng bị người đang nhắm mắt kia bỗng nhiên vừa chìa tay ra, chuẩn xác ôm vai kéo cô lại.
Cô ngã sấp xuống trên người hắn, khoảng cách hai người bỗng chốc quá gần.
Lý Ý chậm rãi mở mắt ra, cặp con ngươi như gió xuân kia đã từng vì Phác Ngọc mà say đắm, lúc này sáng rực như vì tinh tú duy nhất trong đêm đen mờ mịt.
"Một lần là đủ rồi, " hắn ăn nói rõ ràng, ánh mắt sáng quắc, "Suốt đời khó quên."
Phác Ngôn hít vào một hơi, ngây ngốc ở đó đến ngẩn người. Hắn lại cười, mạnh mẽ xoay người đè cô lại, mang theo hơi thở đàn ông tinh khiết và thơm mát mùi rượu, nhất thời vây kín cô. Trương Phác Ngôn theo bản năng giãy dụa, bị hắn dễ dàng ngăn chặn. Hắn cười đến cực kỳ là cao hứng, con ngươi đen như mực của hắn ngập tràn hình bóng cô, hai gò má tươi đẹp như hoa đào rơi ngập tràn say mê làn gió xuân.
"Em đã gả cho tôi rồi, " hắn mổ nhẹ trên má đỏ tươi xinh đẹp như cánh hoa của cô, nụ cười kia cơ hồ có thể được hình dung như vừa lòng thỏa ý, "Phác Ngôn, anh cũng thật cao hứng."
Chương 2
Lý Ý tuổi trẻ đắc chí, đã là nhân vật hết sức có ảnh hưởng trong toàn bộ gia tộc, bởi vậy Trương Phác Ngôn tuy là cô dâu mới về nhà chồng, nhưng chị em dâu chị em chồng đều nịnh bợ cô, không có người dám bày ra sắc mặt với cô.
Thậm chí cha mẹ Lý Ý, cũng đối với cô con dâu mới cưới này cực kỳ khách khí, lo cho cô tân hôn ngày đêm vất vả mệt nhọc, hai người già tránh đến ở biệt thự, đem căn nhà cổ to đùng rộng thênh thang ấy nhường cho hai vợ chồng son hưởng không gian riêng.
Đối với điều này Phác Ngôn hơi thấy bất an, nhưng Lý Ý thì trái lại, vừa lòng cực kỳ: "Không phải rất tốt sao? Em cũng thoải mái chút."
Buổi sáng cuối xuân khí trời hơi se lạnh đẹp đẽ đáng yêu như thế, cô dâu mới của hắn lại suốt ngày phải đi đến phòng ba mẹ chồng chào buổi sáng, để hắn một mình rời giường, thật sự là có chút tịch mịch đáng tiếc a!
"Em cảm thấy ba mẹ hình như. . . . . . Không có thích em lắm." Phác Ngôn cân nhắc một lát, nói.
Lý Ý nghe vậy giương mày, "Phác Ngôn, em đa tâm quá."
"Phải không?"
"Chắc chắn” Hắn ung dung nói , "Ai lại không thích Phác Ngôn của anh?"
Đại khái bởi vì đúng vào thời gian đẹp nhất trong một ngày, ánh mặt trời ấm mà không mất đi sự ôn hòa, lại trùng hợp bữa sáng trên bàn bày mấy món ăn sáng đều là món ăn cô yêu thích, trong lúc này tâm tình Trương Phác Ngôn thật tốt, thấy hắn đang vươn tay muốn lấy tờ báo ở trước mặt cô, cô liền thuận tay cầm lấy, đưa tới tay hắn —— Tay của Lý Ý nhất thời sững lại ở nơi đó.
Thụ sủng nhược kinh ( Được cưng mà sợ).
Đúng vậy, đây là trong cuộc đời của Lý Ý, lần đầu tiên nếm được tư vị thụ sủng nhược kinh a.
"Sao thế?" Cô làm bộ như không biết, cố ý lộ ra một mặt nghi vấn nhìn về phía hắn.
Lý Ý đương nhiên sẽ không nói, chỉ lắc đầu, nhưng khóe miệng lại thế nào cũng không kìm nén được cong lên.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian